Cậu bé bị bố bắt cởi trần chạy giữa trời -13 độ, giáo dục theo kiểu đại bàng giờ có cuộc sống đầy bất ngờ
13 năm trước, dư luận từng dậy sóng vì câu chuyện người cha giáo dục con theo kiểu đại bàng, bắt cậu bé cởi trần chạy giữa trời giá rét -13 độ. Giờ đây cậu bé đã có cuộc sống thay đổi chóng mặt.
Cách đây 13 năm, một đoạn video ngắn từng gây chấn động dư luận Trung Quốc khi ghi lại cảnh một cậu bé khoảng 4 tuổi bị cha ép chạy giữa trời tuyết trong điều kiện nhiệt độ xuống tới -13°C. Không áo, không giày, đứa trẻ vừa khóc vừa chạy, trong khi người cha đứng phía sau bình thản dùng điện thoại ghi hình.
Đoạn clip nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, kéo theo làn sóng chỉ trích gay gắt. Nhiều ý kiến cho rằng đây là hành vi bạo hành trẻ em. Trước phản ứng dữ dội của dư luận, người cha trong video – ông Hà Liệt Thắng không dừng lại mà tiếp tục bảo vệ quan điểm “giáo dục kiểu đại bàng” mà ông theo đuổi.
Sau hơn một thập kỷ, cậu bé từng cởi trần chạy trong tuyết ngày nào nay đã lớn, với một cuộc đời rẽ theo hướng khiến nhiều người không khỏi bất ngờ.


Từ “án tử” y khoa đến quyết tâm chống lại định mệnh
Câu chuyện bắt đầu từ mùa hè năm 2008, khi Hà Liệt Thắng ngoài 40 tuổi lần đầu lên chức cha. Con trai ông sinh non tới ba tháng, thể trạng yếu, phải nằm lồng ấp ngay sau khi chào đời. Kết quả chụp chiếu cho thấy đứa trẻ bị xuất huyết não thất trái, phù não nghiêm trọng, nguy cơ bại não rất cao. Các bác sĩ cảnh báo, ngay cả khi sống sót, em cũng có thể đối mặt với những tổn thương nặng nề về trí tuệ.
Trong khi nhiều gia đình buộc phải chấp nhận phán quyết y khoa, Hà Liệt Thắng lại chọn cách không đầu hàng. Ông tin rằng chỉ cần còn một tia hy vọng, bản thân phải cố gắng đến cùng.

Chỉ khoảng 10 ngày sau khi con được xuất viện, ông bắt đầu áp dụng phương pháp rèn luyện mà gia đình cho là cực đoan: Cho con ngâm nước lạnh để “tăng khả năng thích nghi”. Hệ quả là đứa trẻ bị tiêu chảy ngay trong ngày, khiến người thân phản đối dữ dội. Dù vậy, Hà Liệt Thắng vẫn kiên quyết tiếp tục. Vài ngày sau, khi thấy con ăn ngủ tốt hơn, ông càng tin rằng mình đang đi đúng hướng.

Từ đó, cậu bé bước vào một tuổi thơ hoàn toàn khác biệt so với bạn bè đồng trang lứa. Không có những trò chơi vô tư hay những buổi rong chơi, thay vào đó là lịch sinh hoạt nghiêm ngặt với chạy bộ, tập võ, rèn thể lực, kỷ luật cá nhân bất kể thời tiết. Khi nhiều đứa trẻ còn được bế ẵm, cậu đã phải tự leo núi, tự hoàn thành các bài tập thể chất nặng. Cảnh chạy trần truồng trong tuyết chỉ là một mắt xích trong chuỗi rèn luyện khắc nghiệt ấy.
Với người ngoài, đó là sự tàn nhẫn khó chấp nhận. Nhưng với Hà Liệt Thắng, đó là con đường duy nhất để con trai “thoát khỏi số phận đã bị định sẵn”.
“Thần đồng” trưởng thành dưới áp lực
Những năm sau đó, cậu bé liên tục gây chú ý với hàng loạt thành tích vượt xa độ tuổi: 5 tuổi lái máy bay hạng nhẹ và lập kỷ lục, 7 tuổi nhiều lần băng qua sa mạc, 8 tuổi theo học chương trình tự học trình độ đại học. Trong khi bạn bè còn học vỡ lòng, cậu đã tiếp cận sách kinh tế và các môn học dành cho người lớn. Đến 11 tuổi, cậu lấy bằng cao đẳng; 12 tuổi tốt nghiệp đại học; 13 tuổi nhận bằng MBA từ một trường đại học nước ngoài.

Trước những hoài nghi của dư luận, Hà Liệt Thắng luôn khẳng định lựa chọn của mình là đúng đắn. Thế nhưng, phía sau chuỗi thành tích ấn tượng ấy là một đứa trẻ hiếm khi được bộc lộ mong muốn cá nhân. Trong một trang nhật ký, cậu từng viết: “Con không thể chậm lại. Bố là một con hổ” – dòng chữ ngắn gọn nhưng phản ánh áp lực đè nặng suốt nhiều năm.
Khi trưởng thành, cậu xuất hiện trên các chương trình trí tuệ, được đánh giá là điềm tĩnh, tư duy logic tốt, khả năng ngôn ngữ vượt trội so với bạn bè cùng tuổi.

Nếu chỉ nhìn vào kết quả, đây là câu chuyện vượt nghịch cảnh đầy ấn tượng: một đứa trẻ từng bị bác sĩ dự đoán tương lai mờ mịt đã vươn lên thành nhân vật nổi bật. Tuy nhiên, điều khiến dư luận trăn trở suốt nhiều năm không chỉ là những tấm bằng hay kỷ lục, mà là cái giá phía sau. Tuổi thơ của cậu gần như bị nén lại, cảm xúc cá nhân ít được quan tâm, mối quan hệ cha con dần giống huấn luyện viên và vận động viên hơn là gia đình.

Câu chuyện đặt ra câu hỏi lớn về giáo dục: đó không chỉ là cuộc đua thành tích hay việc “vượt lên số phận” bằng mọi giá. Mỗi đứa trẻ có tốc độ trưởng thành, giới hạn chịu đựng và nhu cầu cảm xúc khác nhau. Kỷ luật và kỳ vọng là cần thiết, nhưng nếu thiếu lắng nghe và thấu hiểu, giáo dục rất dễ biến thành áp lực. Thành công có thể đo bằng bằng cấp hay kỷ lục, song hạnh phúc và sự cân bằng tinh thần mới là nền tảng cho sự trưởng thành bền vững của một đứa trẻ.