Bố mẹ tìm lại được con trai mất tích bí ẩn 31 năm nhờ video trên mạng, câu chuyện bị bắt cóc gây sốc
Tình cờ xem được đoạn video trên mạng xã hội, cặp vợ chồng vỡ òa khi tìm thấy người con trai đã mất tích 31 năm. Ngày trở về, anh cho biết mình bị bắt cóc và đưa sang Trung Quốc.
Câu chuyện đoàn tụ của một gia đình ở Lạng Sơn đang được dư luận đặc biệt quan tâm. Sau 31 năm cách biệt, giờ đây họ mừng mừng tủi tủi trong ngày hội ngộ. Để tìm hiểu kỹ hơn, báo Dân Trí đã tìm đến gia đình này.
Sau bữa cơm trưa, ông Chu Hồng Khanh (xã Na Sầm, tỉnh Lạng Sơn) vội vã lên xe, chạy thẳng về cửa khẩu Hữu Nghị. Ở đó, người đàn ông 63 tuổi hồi hộp đợi khoảnh khắc gặp lại con trai đã bặt vô âm tín suốt 31 năm.
Vài ngày trước, một người họ hàng bất ngờ xem được đoạn video lan truyền trên mạng về một thanh niên Trung Quốc đang tìm gia đình ở Việt Nam. Trong clip, chàng trai cho biết mình tên Hoàng, bị đưa sang Trung Quốc khoảng năm 1994–1995 và nhớ bố tên Khanh hoặc Thanh.
“Không cần xét nghiệm ADN, nhìn các hình ảnh trong video, tôi có thể khẳng định Hoàng là đứa con trai bị mất tích hơn 30 năm trước. Biết tin con về Việt Nam sớm hơn dự kiến, vợ chồng tôi thấp thỏm, cả đêm không ngủ được”, ông Khanh kể với phóng viên Dân trí.
Chiếc xe chạy gần 20km thì dừng lại trước cửa khẩu. Cả gia đình đứng ngóng trong tâm trạng bồn chồn. Ba tiếng chờ đợi trôi qua nặng nề, cho đến khi một bóng người quen thuộc xuất hiện từ xa. Ông Khanh bật khóc ngay lập tức.
Người thân và em trai ùa đến ôm chầm lấy Hoàng. Cậu bé 7 tuổi ngày nào, nay là một thanh niên trưởng thành sau nhiều năm sống tại Trung Quốc, chỉ còn nhớ được vài câu tiếng Việt đơn giản. Trên đường trở về nhà, Hoàng tựa đầu vào vai cha, còn em trai nắm chặt tay anh như bù đắp những năm tháng xa cách.
Khoảnh khắc anh Hoàng và mẹ bật khóc trong phút đoàn tụ (Ảnh: Chụp màn hình).
Khi hay tin Hoàng tìm được đường trở lại, bà con thôn 8 cũng nô nức kéo đến chia vui. Bà Âu Thị Minh – vợ ông Khanh đang làm việc tại Hà Nội phải lập tức bắt xe về để kịp gặp con.
Bước vào căn nhà sau hơn ba thập kỷ rời xa, Hoàng lặng người nhìn mọi thứ. Ông Khanh cầm lấy tay con và sững lại khi thấy vết sẹo nhỏ ở ngón út.
“Vết sẹo đó do cửa ô tô kẹp lúc con lên 5–6 tuổi. Thấy nó, tôi càng chắc Hoàng chính là con mình”, ông nói.
Cuộc đoàn tụ khiến ai cũng rưng rưng. Hoàng ôm lấy mẹ, cố gắng kể lại những ký ức thời thơ ấu bằng vốn tiếng Việt ít ỏi. Hai mẹ con nhiều lần ôm nhau khóc. Tối 30/11, hàng xóm thân quen đến chúc mừng, không khí rộn ràng chẳng khác gì ngày cưới trong xóm.
Lo sợ cảnh chia ly thêm lần nữa, Hoàng luôn quấn quýt bên mẹ. Dù bất đồng ngôn ngữ, điện thoại có phần mềm dịch khiến mọi câu chuyện trở nên trọn vẹn.
“Đêm đó, hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc. Bao nhiêu nỗi lòng dồn nén suốt 31 năm”, ông Khanh kể.
Trong ngày trở về, Hoàng nhớ lại khoảnh khắc định mệnh khi bị hai người đàn ông lạ mặt đưa đi. Sau một đêm bị ép đi bộ liên tục, cậu bé bị đưa sang Trung Quốc và từ đó mất liên lạc với gia đình.
Hiện Hoàng sống ở tỉnh Quảng Đông, làm việc trong một khu công nghiệp. Sau vài ngày đoàn tụ, anh sẽ quay lại nơi đang sinh sống, hẹn sẽ thu xếp để thường xuyên về thăm bố mẹ.
Anh Hoàng (áo đen cổ trắng) đứng cạnh mẹ (áo đỏ) và người thân trong gia đình (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Điều khiến ông Khanh không khỏi ngạc nhiên là trước hôm nhận tin vui, ông bỗng cảm thấy bồn chồn, đêm trằn trọc không ngủ được. Ông nói mình chợt nghĩ đến Hoàng và tự hỏi con sống thế nào, nhưng gia đình hoàn toàn không có manh mối để bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ một ngày sau, người thân gửi cho ông đoạn video của Hoàng. “Cứ như là ông trời sắp đặt. Nhờ mọi người chia sẻ câu chuyện, chúng tôi mới được gặp lại con”, ông xúc động.
Theo lời ông kể, Hoàng bị bắt cóc năm 1994 khi bà Minh đang bán chè đỗ đen trước cổng sân vận động thị xã Lạng Sơn. Gia đình lập tức báo công an và đi tìm khắp nơi nhưng không có dấu vết. Khi đó, kinh tế khó khăn, ông chạy xe ôm, vợ bán hàng rong, không có điều kiện tìm con ở những địa phương xa hơn.
Vợ chồng ông sống suốt 31 năm trong nỗi nhớ và mặc cảm không thể bảo vệ con. “Mỗi lần cả nhà sum họp, nghĩ đến đứa con không biết đang ở đâu, chúng tôi lại khóc”, ông nói.
Nỗi đau dần lắng xuống theo thời gian nhưng hy vọng thì chưa bao giờ tắt. Ông Khanh chỉ mong “con lớn sẽ tự tìm về”, vì Hoàng khi đó đã 7 tuổi và có thể nhớ được quê hương.
Bà Lý Thị Bích, trưởng thôn 8, xác nhận cả thôn vỡ òa khi biết gia đình tìm lại được Hoàng. “Mừng hơn cả có đám cưới. Không ai nghĩ sau hơn 30 năm, mọi thứ lại được nối lại nhờ một đoạn video trên mạng”, bà chia sẻ.