Đời sống

Người thân đau đớn nhìn cảnh 2 người đàn ông cố cứu bò bị lũ cuốn: Trụ cột mất, tài sản không còn gì

Vụ việc 2 người đàn ông ở Đắk Lắk cố lao vào dòng nước lũ cứu bò rồi ra đi mãi mãi khiến nhiều người không khỏi xót xa.

Ngôi nhà cấp 4 chật hẹp của cụ Trần Thị Sương (83 tuổi) ở thôn Phong Niên, xã Tuy An Bắc, tỉnh Đắk Lắk (Phú Yên cũ) nằm heo hút dưới chân núi, cách xa khu dân cư. Đường vào vừa dốc vừa lầy lội. Cả đời nghèo khó, gia đình 7 người của cụ chỉ sống nhờ mấy sào sắn và hai con bò. Tài sản duy nhất, cũng là kế sinh nhai của cả đại gia đình.

Nguoi-than-dau-don-nhin-canh-2-nguoi-dan-ong-co-cuu-bo-bi-lu-cuon-tru-cot-mat-tai-san-khong-con-gi
Chuồng bò nhà cụ Sương trước khi lũ đến.

Trong căn nhà cũ kỹ ấy có cụ Sương, vợ chồng người con trai lớn Trần Thương (56 tuổi), vợ chồng người con trai út Trần Ngọc Nhẫn (42 tuổi) cùng hai cháu nhỏ đang tuổi đi học. Với họ, ngoài hai con bò chẳng còn thứ gì đáng giá. Vì vậy, mỗi mùa lũ về, cả nhà đều phải gồng mình chống chọi.

Nhưng năm nay, con lũ không đến rồi đi như mọi năm. Chỉ trong vài giờ chiều 19/11, nước đã dâng ngập mái, cuồn cuộn cuốn trôi mọi thứ. Ngay cả nóc nhà - nơi từng là điểm trú ẩn cuối cùng cũng không còn an toàn.

Nguoi-than-dau-don-nhin-canh-2-nguoi-dan-ong-co-cuu-bo-bi-lu-cuon-tru-cot-mat-tai-san-khong-con-gi-1
Nguoi-than-dau-don-nhin-canh-2-nguoi-dan-ong-co-cuu-bo-bi-lu-cuon-tru-cot-mat-tai-san-khong-con-gi-2
Căn nhà nằm cạnh chân núi của cụ Sương.

Khoảnh khắc sinh tử và quyết định định mệnh

Khi nước dâng dữ dội, anh Thương và anh Nhẫn vội dìu mẹ già cùng vợ con chạy lên chân núi. Dù triền núi liên tục sạt lở, nhưng dưới nhà đã không còn chỗ đứng.

Khi đã đưa được mẹ và gia đình lên nơi cao hơn, cả hai bất lực nhìn căn nhà bị nước nhấn chìm. Trong dòng nước đục ngầu, hai con bò - tài sản quan trọng nhất của gia đình đang bị dòng lũ cuốn gần khỏi chuồng.

Với người nghèo, bò không chỉ là của cải. Đó là nguồn sống của bảy miệng ăn trong nhà. Mất bò nghĩa là trắng tay sau lũ. Trong phút chốc sinh tử, hai người đàn ông trụ cột lao vào dòng nước xiết, cố tháo dây để bò tự tìm đường thoát. Họ biết đó là hành động nguy hiểm, nhưng trong tuyệt cảnh ấy. Họ chỉ có một suy nghĩ phải giữ bằng được nguồn sống cuối cùng cho gia đình.

Song, vừa tiếp cận được hai con bò, cả hai bị dòng nước đổ xuống như thác cuốn đi trước sự bất lực của vợ con. Trong tiếng gào khóc tuyệt vọng, họ biến mất giữa dòng nước hung hãn.

Nguoi-than-dau-don-nhin-canh-2-nguoi-dan-ong-co-cuu-bo-bi-lu-cuon-tru-cot-mat-tai-san-khong-con-gi-4
Hai người đàn ông ra đi mãi mãi vì cố cứu 'tài sản duy nhất' trong nhà.

Hành trình 60 tiếng ngược lũ của người cháu ngoại

Tại TP.HCM, anh Trịnh Thành Đạt (SN 1998) - cháu ngoại cụ Sương gần như gục ngã khi nghe tin hai người cậu bị lũ cuốn mất tích. Cả hai với anh như cha ruột. Trong khi đó, bố mẹ anh ở quê cũng đang ngập trong nước khiến lòng anh nóng như lửa đốt.

Anh tìm mọi cách về quê ngay trong ngày nhưng tất cả xe khách đều ngừng chạy. Nhờ kết nối với nhóm đồng hương Phú Yên (cũ), anh xin được đi nhờ xe container chở hàng cứu trợ.

“8 giờ sáng 20/11 tôi leo lên container, lòng hoang mang và đau đớn. Chỉ mong về được sớm”, anh nhớ lại.

Chuyến đi vốn chỉ 8 tiếng kéo dài thành 60 tiếng. Đường xá ngập sâu, kẹt xe hàng giờ. Tại Ninh Thuận (cũ), xe mắc kẹt cả đêm giữa trời mưa xối xả. Người trên xe nóng ruột đến mức muốn xuống đi bộ.

Không liên lạc được với gia đình, anh liên tục nhờ bạn bè và người quen cập nhật tình hình. Rồi anh sụp xuống khi nghe tin tìm thấy thi thể anh Thương. Tất cả hy vọng dồn vào người cậu út.

Vào tối 22/11, sau hơn 600 km và 60 tiếng kiệt sức, anh Đạt về đến nhà. Chưa kịp vui vì gặp bố mẹ, anh lại nhận thêm tin dữ thi thể anh Nhẫn cũng đã được tìm thấy vào tối 20/11.

Đám tang giữa mùa lũ không người viếng, không kèn trống

Tang lễ của hai anh được tổ chức trong cảnh ngập lụt, chia cắt. Không thầy tụng kinh. Không người đến viếng. Không một nghi thức trọn vẹn. Chỉ có hàng xóm gom góp vài bộ quần áo khô để “giữ ấm” cho người đã khuất.

Khi anh Đạt sang nhà ngoại, nước đã rút nhưng cảnh hoang tàn phủ khắp nơi. Căn nhà xiêu vẹo chỉ còn lại hai bàn thờ và những nén nhang đỏ lửa.

Người mợ nghẹn ngào kể lại phút cuối: “Ban đầu hai cậu đưa bò lên chỗ cao, không ngờ nước dâng nữa. Sợ bò chết thì cả nhà đói, nên quay xuống tháo dây. Nhưng nước mạnh quá... không kịp nữa”.

Gia đình kiệt quệ sau lũ dữ

Căn nhà nhỏ mất cùng lúc hai trụ cột. Giờ chỉ còn cụ Sương, hai người con dâu và hai đứa trẻ đang tuổi đến trường. Cả nhà vốn sống nhờ làm mướn và nuôi bò. Nay bò mất, người mất, cuộc sống chẳng khác nào “con thuyền rách gặp giông dữ”.

Cụ Sương già yếu, trí nhớ suy giảm, vẫn chưa biết hai con trai đã mãi mãi ra đi. Ngày nào cụ cũng hỏi: “Thằng Thương đâu?”, “Răng lâu quá thằng Nhẫn chưa về?”.

Nguoi-than-dau-don-nhin-canh-2-nguoi-dan-ong-co-cuu-bo-bi-lu-cuon-tru-cot-mat-tai-san-khong-con-gi-6
Cụ Sương vẫn chưa hay biết 2 con đã ra đi mãi mãi.

Hai đứa cháu - một em cấp hai, một em tiểu học. Từ nhỏ, cả hai bé đã chăm ngoan, cố gắng học dù thiếu thốn. Nay cha mất trong lũ, tương lai các em càng mịt mờ. Còn hai người con dâu chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, gắng gượng đứng vững để lo cho mẹ già, con nhỏ. Họ hiểu rằng, từ ngày hai người đàn ông ra đi, mọi gánh nặng đều dồn lên vai họ.

Nguoi-than-dau-don-nhin-canh-2-nguoi-dan-ong-co-cuu-bo-bi-lu-cuon-tru-cot-mat-tai-san-khong-con-gi-5
Khung cảnh điêu tàn sau lũ tại nhà bà Sương.

“Khóc cũng phải sống, mà ráng cũng phải sống”, họ chỉ biết nói vậy.