Vị tướng quân đội Việt Nam chấp nhận viết bản kiểm điểm để lấy cá nuôi quân, là cái tên vang danh lịch sử
Nhắc đến vị tướng này, nhiều người sẽ nhớ đến một nhà lãnh đạo có tâm, có tầm. Ông dám làm, dám chịu, dám hy sinh lợi ích cá nhân vì sự sống của anh em chiến sĩ.
Giữa năm 1945, cuộc khởi nghĩa Ba Tơ nổ ra như ngọn lửa cách mạng đầu tiên ở miền Trung Trung Bộ. Trong đội ngũ những người khơi nguồn ngọn lửa ấy, Trung tướng Võ Thứ – khi đó là cán bộ lãnh đạo đầu tiên của lực lượng vũ trang Khu 5 không chỉ góp công lớn trong tổ chức chiến đấu, mà còn để lại một câu chuyện xúc động về tình người, tình đồng đội giữa thời điểm cam go nhất của cuộc chiến.
Tháng 3/1945, tại một khu rừng thuộc địa bàn Khu 5, cơ quan Tham mưu đang tổ chức lớp tập huấn quân sự cho cán bộ chỉ huy. Lớp học đặc biệt này là bước chuẩn bị cho một trận đánh lớn, có tính chất quyết định trên chiến trường miền Trung. Tuy nhiên, tình hình khi đó cực kỳ gian khổ. Địch liên tục trinh sát, phá hoại, thả biệt kích, thám báo vào sâu trong rừng. Bộ đội ta buộc phải di chuyển bí mật, không được gây tiếng động, ngay cả việc đun nấu cũng hạn chế tối đa. Mọi thứ từ lương thực, muối, rau rừng… đều trở nên khan hiếm.
Trong hoàn cảnh ấy, nhiều cán bộ, chiến sĩ bắt đầu suy kiệt vì thiếu chất, sốt rét hoành hành. Không thể đứng nhìn anh em kiệt sức ngay trong giai đoạn huấn luyện then chốt, một nhóm cán bộ hậu cần đã bàn nhau xin lựu đạn để ra suối đánh cá cải thiện bữa ăn cho anh em ốm.
Lá đơn được gửi đến người phụ trách lớp tập huấn: Thủ trưởng Ngọc – tức đồng chí Võ Thứ. Một tờ giấy với hàng loạt chữ ký, đầy nét bút dứt khoát, khẩn thiết. Người chỉ huy già đọc xong, lặng đi.
.png)
Một bên là kỷ luật sắt, là bí mật quân sự tuyệt đối giữa vùng rừng đang bị biệt kích rình rập. Một bên là sức khỏe, thậm chí là tính mạng của những người lính đang gắng gượng từng giờ. Nếu đồng ý, ông có thể vi phạm nguyên tắc, gây nguy hiểm cho toàn đơn vị. Nhưng nếu từ chối, những người đang ốm yếu có thể không còn đủ sức bước tiếp vào trận chiến.
Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng ông Võ Thứ đã viết sẵn hai bản kiểm điểm, chấp nhận chịu mọi hình thức kỷ luật. Sáng hôm sau, ông lặng lẽ gọi người tiểu đội trưởng nuôi quân lên, giao hai quả lựu đạn, nhưng dặn rất rõ: “Đây là tài sản của quân đội, là xương máu của đồng bào, các đồng chí nhớ phải bảo đảm an toàn cho người và khu vực đóng quân. Đi đánh cá phải ra xa khu vực này. Đây là nhiệm vụ hết sức quan trọng và nặng nề, các đồng chí phải cố gắng hoàn thành…".
Người lính trẻ cầm hai quả lựu đạn trong tay mà nước mắt lưng tròng: “Thủ trưởng ơi! Đây là hy vọng, sức khỏe của anh em, tôi xin hứa sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này…”.
Hai người lính ôm chặt lấy nhau. Trong khoảnh khắc yên tĩnh giữa đại ngàn, không cần lời nào thêm, cũng đủ hiểu tình đồng đội sâu sắc đến nhường nào.
Khi người tiểu đội trưởng chuẩn bị rời đi, ông Võ Thứ vẫn chưa yên tâm. Ông gác lại mọi việc, cùng đi theo, đích thân ra suối đánh cá, đảm bảo an toàn cho từng người, từng bước di chuyển.
Ngày nay, khi nhắc đến Trung tướng Võ Thứ, nhiều người nhớ ông là nguyên Phó tư lệnh Quân khu 5, nguyên Phó tổng Thanh tra Quân đội nhân dân Việt Nam, là nhà lãnh đạo có tâm, có tầm. Nhưng với những người lính từng được ông dạy dỗ, đồng hành trong kháng chiến, ông còn là biểu tượng của người chỉ huy “có gan quyết, có gan chịu”, sống chết cùng đồng đội, dám hy sinh lợi ích cá nhân vì sự sống của anh em chiến sĩ.