Điện thoại

Thượng sĩ cảnh sát Hải Phòng bình thản kể chuyện trúng đạn

Thượng sĩ cảnh sát Hải Phòng bình thản kể chuyện trúng đạn

Bị kẻ chống đối trong vụ cưỡng chế đất nã đạn, Trường bị trúng vào tay và gần sát mắt. Hiện viên đạn chì vẫn nằm trong hốc mắt và phải điều trị tại Hà Nội.

Chiều 6/1, một ngày sau tin dữ những cảnh sát tham gia cưỡng chế đất ở huyện Tiên Lãng bị Đào Văn Vươn (41 tuổi), cư trú tại xã Vinh Quang nã đạn, chúng tôi tìm gặp thượng sĩ Đào Xuân Trường, trinh sát đội ma túy công an huyện Tiên Lãng. Trường bị trúng đạn vào tay trái và vùng mắt. Tới ngày hôm nay, trong vùng hốc mắt của Trường vẫn còn đạn chì. Khu vực bàn tay trái đạn vẫn còn vướng bên trong.

Nằm điều trị tích cực ở Bệnh Viện Mắt Trung ương (Hà Nội), Trường có đau đớn nhưng tinh thần rất vững vàng. Chiến sĩ trẻ này chỉ mong sớm khỏi bệnh để được về chiến đấu cho đỡ sốt ruột.

“Em từng là lính nghĩa vụ nên đã tham gia nhiều vụ cưỡng chế, chống phản đối hay biểu tình rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên vấp phải vụ chống đối có vũ khí như vậy”- Trường bắt đầu kể.

Trường chẳng nghĩ tới đau đớn mà chỉ mong được về công tác cho đỡ sốt ruột. Cậu thượng sỹ trẻ vui vì mình được công tác trong đội ma túy, chống tệ nạn xấu trong xã hội.

“Khi cùng các chú, các anh trong đơn vị xuống hiện trường, bọn em phải đi khoảng gần 2km từ đê vào khu vực nhà của Vươn. Vươn bố trí 3 cổng, rải đầy rơm và các chướng ngại vật khác. Cửa đầu tiên, hắn kích nổ, bình ga tung lên, đất đá bay đầy. Sau đó, bên quân đội có đội dò mìn, vượt qua cửa 2 và 3 vào áp sát nhà của Vươn. Vì sợ có cháu nhỏ là con Vươn bên trong nên các lực lượng rất cẩn trọng khi tiếp cận” - Trường kể lại.

Khi đó, Trường có nhìn thấy đối tượng Vươn trong nhà, nhưng vì là mũi đi tiên phong cùng lãnh đạo huyện nên cậu cùng đồng đội đã lĩnh trọn loạt đạn mà đối tượng nã vào. “Anh đội trưởng của em dính đạn đầu tiên. Hắn ở trong nhà, bắn qua cửa sổ. Em cách đối tượng khoảng 20m. Vừa nghe tiếng nổ, chưa kịp tránh thì bị phát thứ 2. Em giơ tay theo phản xạ thì bàn tay bị dính đạn. Em khi đó vẫn tỉnh. Các an h m cõng em ra, em vẫn cảm nhận được máu chảy. May hai viên đạn bắn lên phía thái dương, gần sát mắt. Hiện tại, em nghe nói vẫn còn viên trong hốc mắt. Còn ở tay, khi ở Hải Phòng bác sĩ đã gắp ra 3 hay 4 viên rồi, bây giờ còn 2 viên thì phải”, Trường kể về những viên đạn găm trong người mình cứ thản nhiên như vậy.

Đi lĩnh nghĩa vụ, rồi về công an huyện Tiên Lãng, Trường rất sung sướng và tự hào khi được vào đội ma túy. Cậu thượng sĩ trẻ tâm sự rằng dù biết đội ma túy rất vất vả nhưng vui. Với cậu, được làm việc cùng đồng đội, góp phần hạn chế tệ nạn xã hội là một niềm vinh dự và hành phúc lớn nhất.

“Em chỉ mong sớm khỏi để được về công tác. Nằm đây sốt ruột lắm. Em cầu mình đừng bị thương bên mắt này để còn chiến đấu. Còn các anh, các bạn là đồng đội của em nữa. Em chỉ mong mọi người sớm bình phục để về công tác cùng nhau thôi”- Trường nói.

Được người yêu chăm sóc, Trường quên cả đau đớn. Thỉnh thoảng, anh kêu đau đầu và nhức tay một tí rồi lại bắt chuyện kể luôn. Bố Trường, ông Đỗ Văn Điện thì thương con mà "không biết phải làm gì". Ông nói: “Tôi biết công việc cháu vất vả nhưng gia đình cũng xác định, đó là công việc vinh dự. Mỗi đêm, đang ngủ, cháu phải đi công tác thì vợ chồng tôi lo lắm. Nhưng con tôi lúc nào cũng vui vẻ nói rằng con có nhiệm vụ, bố xuống đóng cửa nhà giúp con. Vợ chồng tôi lo lăng nhưng không dám can thiệp công việc của cháu. Sáng hôm qua, cháu dậy từ 5h. Tôi bảo: ' Sao con đi sớm thế, có muốn ăn bánh mì bố rán cho' thì cháu bảo để xuống đội ăn. Vậy mà chỉ vài tiếng sau, tôi nghe tin cháu ở viện mà ruột gan như có lửa. Mẹ cháu mới mổ ở Bệnh viện nên sức khỏe yếu. Sau khi ở viện dưới quê, tôi đã theo một số đồng chí cảnh sát lên đây. Mong rằng, các bác sĩ sẽ giúp con trai tôi bình phục”.

Anh thượng sĩ còn vui vẻ nói rằng đã “biết ăn nhiều thứ hơn” từ khi tham gia ngành cảnh sát. Vì trước đó, anh chỉ ăn đậu, lạc, vừng. Người nhà Trường còn đùa cậu rằng sau này cho đi tu. Vậy mà, bây giờ, anh đã là một thượng sĩ cảnh sát đã thật dũng cảm khi kể lại phút đối mặt với họng súng kẻ ác. Với Trường, đây chỉ là một tai nạn. Anh vẫn luôn lạc quan, không hề nhắc tới đau đớn. Anh mong sớm được bác sĩ chữa trị vết thương để về đơn vì. Và xa hơn, đầu xuân mới, anh thượng sĩ trẻ sẽ lên xe hoa.

mai phương

Theo Infonet